Từ đỉnh đèo Đá Trắng thoải về phía huyện Tân Lạc là một khu chợ rau, ngô, măng rừng... chỉ gom vài người bán nông sản lặt vặt với nhau. Không ai nghĩ ở một nơi như thế này lại là chợ của những bà già răng chiếc còn chiếc mất với mấy bắp ngô, bó rau cải mèo, măng rừng, cơm lam…
Các loại hàng hóa được kiếm từ nhà hoặc rừng mang ra bán. Đông nhất vẫn là những người phụ nữ cao tuổi ở bản Tằm (xã Phú Cường, huyện Tân Lạc) buổi sáng gùi ngô lên bán, còn thì họ lại gùi về. Hết ngô, họ quay sang đổi hàng bằng măng rừng, cải mèo… Nghề bán ở đỉnh đèo này cho thu nhập tàm tạm so với làm nương hay vào rừng.
Trong khi đó, phía bên Mai Châu có hẳn một bản của những người gần đất xa trời gồm 7 hộ dân. Hộ nào cũng chỉ hai ông bà già trú ngụ, không hề có một ranh giới cụ thể nào.
Bản chẳng có tên và tất nhiên không có cả trưởng bản. Vì nhiều lý do, họ là công dân của thị trấn Mai Châu nhưng lại bỏ nhà lên đây sống. Không điện, không nước, không hộ khẩu, đường đi vào là những lối mòn chỉ đủ đặt bàn chân.
Cả bản Thung Củm chung nhau một mó nước nửa năm có nửa năm không. Mùa hạn, mấy cụ già lọ mọ vào rừng kiếm củi gùi xuống đỉnh đèo để đổi nước. Đó là cách giao lưu với thế giới bên ngoài thường xuyên nhất.